Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017

Mục: ĐỆ TỬ HỎI SƯ PHỤ


"Đệ tử: Lý giải thế nào về việc đệ tử chân tu không có bệnh?
Sư phụ: Ở Đại lục người của rất nhiều địa phương đã hình thành một cách nói, khi có người có bệnh mà không trị khỏi, thì sẽ có người bảo anh ta: Anh hãy mau đi học Pháp Luân Công đi, hễ học là linh [nghiệm].
Vì sao lại như vậy? Là bởi vì Pháp Luân Công điều chỉnh thân thể của người tu luyện rất nhanh, mục đích là sau khi điều chỉnh thì lập tức tiến nhập vào tu luyện, do vậy cũng không hoàn toàn giống người thường nhận thức như thế.
Duy có điều khi người đến luyện công không ôm giữ bất kể cách nghĩ trị bệnh nào thì là tốt nhất, bởi vì trong tu luyện yêu cầu không chấp trước, vô sở cầu mà trị. Một khi hữu sở cầu thì chính là tâm chấp trước, hiệu quả ngược lại sẽ không tốt.
Nói rằng tôi chính là đến để trị bệnh, thì chư vị chính là có chấp trước, bởi vì Đại Pháp truyền ra thế gian không phải là lấy việc trị bệnh cho con người làm mục đích, mà là đến để độ nhân, trừ bệnh là để điều chỉnh thân thể cho người được độ. Vì chấp trước mà đến, cũng tương đương với nắm cái bệnh đó mà không buông, thì dù có tu luyện bệnh sẽ không cách nào chữa.Lý niệm của nhân loại so với Lý của vũ trụ là phản lại, càng cầu càng không có. Chỉ khi chư vị buông cái tâm này xuống, thì chư vị mới là buông bỏ được cái bệnh này.
Đến tu luyện thì đừng nghĩ tới trị bệnh, chính là không được hữu cầu, do vậy người có bệnh trong khi luyện công thì đừng quản việc có bệnh. Chư vị vô sở cầu, chư vị không quản nó, chư vị chỉ nghĩ đến việc luyện công, thì càng luyện càng tốt, có thể luyện công xong trở về chỉ trong một đêm là bệnh nào cũng không còn nữa. (Vỗ tay) Hiện tượng này ở Trung Quốc Đại lục mọi người ở rất nhiều địa phương đều đang truyền tai nhau, cảm thấy rất thần kỳ, rất nhiều người đều đang học, do vậy càng học thì người càng đông.
Tôi chỉ là giảng cái đạo lý này, chính vì vô sở cầu thì có hiệu quả nhanh nhất, người hữu sở cầu thì có thể sẽ có hiệu quả chậm hơn. Cách nhìn của tôi về bệnh là như thế này: Khi tôi làm những việc này cho đệ tử thì cũng không gọi là chữa bệnh, mà gọi là tịnh hóa thân thể người tu luyện, mục đích của tịnh hóa là tạo cơ sở cho tu luyện. Mang theo thân thể có bệnh thì không xuất công được, làm thế nào đây?
Chư vị đến luyện công thì chính là luyện công, chư vị đừng có chấp trước gì cả, cũng đừng có cầu gì là tốt nhất, như vậy tôi sẽ có thể tịnh hóa thân thể của chư vị được, tịnh hóa đến trạng thái mà hầu như không có bệnh.
Nhưng mà có người cá biệt trong tình huống không ảnh hưởng đến tu luyện của chư vị có thể còn lưu lại cho chư vị một chút cảm giác của tiêu nghiệp và bệnh. Vì sao lưu lại một chút? Là bởi vì có người tu luyện mà ngộ tính phải đề cao cho nên mới làm như vậy. Mọi người nghĩ xem, nếu như một người mà thân thể bề mặt đều không có bệnh thì lúc đó chính là siêu thường rồi, cảm giác tiêu nghiệp cũng chẳng có nữa thì đó không phải là tu luyện, thế thì đương nhiên tin rồi, như vậy còn không tin sao? Hễ tin là tin đến cùng.
Do vậy có người cá biệt sẽ căn cứ vào tình huống cần thiết mà lưu lại một số nhân tố mà tu luyện dùng đến, xem chư vị có tin hay không, mục đích là khiến người tu luyện từ trong ngộ mà bước ra, có phải vậy không? (Vỗ tay)
Nhưng mà còn có một vấn đề tôi nói rõ cho mọi người, người ta khi tu luyện vẫn sẽ gặp phải một số chuyện phiền phức, vẫn sẽ có nạn. Cái nạn ấy biểu hiện ở hai phương diện, một là trên thân thể xuất hiện việc không thoải mái, một nữa là người khác sẽ chọc giận chư vị.
Nguyên nhân thân thể không thoải mái, tôi nói với mọi người rằng không phải là bệnh, nhưng mà nó biểu hiện ra thì giống như bệnh. Mọi người đều biết rồi đó là đang tiêu nghiệp. Tiêu nghiệp là gì? Kỳ thực tôi là khiến toàn bộ thân thể của chư vị được tịnh hóa, con người chuyển sinh trong người thường, trong khi chuyển sinh thì từng đời từng kiếp, từng đời từng kiếp, có người hai mươi mấy đời, có người ba mươi mấy đời, thậm chí có người còn lâu hơn. Chuyển sinh nhiều lần như vậy, trong cõi người chuyển sinh tới chuyển sinh lui, mỗi lần đều đã tạo một lượng lớn nghiệp, đương nhiên trong mỗi đời khi có bệnh, khi có thống khổ sẽ tiêu đi một ít, nhưng mỗi một đời đều sẽ có rất nhiều, tích tụ lại nhiều rồi sẽ sinh bệnh.

Mọi người biết thân thể con người hiện nay là thế nào không? Khi tôi giảng bài tôi thấy có học viên mà trong xương tủy khối nào khối ấy đều là đen. Đương nhiên, ở không gian này thì không nhìn ra, bởi vì nghiệp lực thể hiện ở không gian khác. Vậy thì làm sao đây?
Thân thể con người từ lạp tử vi quan đến lạp tử bề mặt, từ nhỏ đến lớn từng tầng từng tầng từ lập thể mà nhìn, thì giống như những vòng tuổi của cây từng vòng từng vòng vậy, mỗi tầng đều không còn kiền tịnh nữa. Tôi phải tịnh hóa thân thể của chư vị từ trung tâm nhất, nếu chư vị không tu luyện thì không có ai làm cho chư vị chuyện như thế này.
Quá khứ trong Phật giáo giảng người ta một đời tu không thành, con người là không thể tự mình tịnh hóa cho mình được, đề cao lại càng khó hơn. Nếu muốn tu xuất lai thì ắt phải có chính Pháp mới được. Chư vị nếu tu luyện trong Đại Pháp, thì tôi sẽ phải đem những nghiệp lực tích tồn trong thân thể chư vị, hết thảy những nguyên nhân tạo thành ô nhiễm, khiến thân thể không khỏe mạnh đẩy hết ra ngoài. Nếu ngay lập tức từ thân thể vật chất bề mặt đẩy ra ngoài thì người ta sẽ không chịu được, sẽ chết mất, vậy thì làm sao đây? Trong quá trình đẩy ra thì đại bộ phận là di rời đi theo không gian khác, rời khỏi thân thể chư vị, chỉ đem một phần cực ít đẩy ra theo bề mặt thân thể chư vị.
Vì sao đi ra theo bề mặt? Đều đi ra theo không gian khác có phải là xong rồi không? Làm như vậy thì không phù hợp với Thiên lý. Có được thì phải có mất, nợ rồi thì phải hoàn trả, đó là Thiên lý. Người ta tạo nghiệp rồi thì phải trả, đặc biệt là người tu luyện.
Kỳ thực tôi chỉ khiến chư vị trả một chút, đã tính là chư vị trả rồi, chính bởi vì chư vị có cái nguyện vọng tu luyện này. Mặc dù tôi để cho chư vị chịu đựng một chút ở bề mặt, thân thể chư vị cũng sẽ đột nhiên giống như mắc bệnh nặng vậy, khó chịu không chịu được, có người quả đúng là như không sống nổi nữa. Người ngộ tính tốt biết rằng, mình đã tu luyện rồi mình sợ gì chứ, mình cũng nghe Pháp rồi, mình đã đọc sách rồi, đạo lý mình cũng hiểu rồi, mình còn sợ gì chứ? Chỉ một niệm thuần phác, vững vàng như vậy, nhưng nó còn sáng hơn vàng. Họ cũng không uống thuốc, cũng không đi khám bác sỹ, rồi đột nhiên không còn chuyện gì nữa, một cơn đại nạn đã qua đi rồi, một cục nghiệp lớn đã tiêu đi, cục nghiệp lớn hơn nữa cũng được đẩy ra ở không gian khác rồi.
Kỳ thực xuất ra ở trên bề mặt thân thể chỉ là một chút xíu, cái nghiệp ấy cũng được tính là tiêu rồi, như vậy cũng coi như chư vị đã hoàn trả rồi.
Do vậy trong quá trình tu luyện, có người sẽ xuất hiện tình huống thân thể khó chịu, loại cảm giác khó chịu này cũng không giống với bất kể loại bệnh nào. Do vậy sẽ xuất hiện tình huống này, từ trong đó cũng đang khảo nghiệm mức độ kiên định về căn bản của chư vị, trong nạn mà xem chư vị có thể coi bản thân mình là người luyện công không, lúc ấy chư vị có còn tin Pháp này hay không. Tu Phật chính là một việc rất nghiêm túc.
Khi tu luyện ngoài thế gian pháp, thân thể đã được tịnh hóa cao độ, cũng gọi là thể La Hán, thân thể lúc đó đã thăng hoa đến thân thể vật chất cao năng lượng, một chút tế bào của người thường cũng không còn nữa, từ bề ngoài nhìn thì giống với người thường nhưng lại không giống. Lúc này sẽ không còn nghiệp bệnh nữa, bởi vì bệnh của thế gian đã không thể động vào thân thể cấu thành bởi vật chất cao năng lượng này của chư vị rồi.
Ra ngoài thế gian pháp thì đã đẩy hết nghiệp bệnh của chư vị ra rồi, tu luyện tại thế gian pháp thì sẽ có việc thân thể xuất hiện không thoải mái, hoặc là đụng phải chuyện hữu kinh vô hiểm gì đó, lúc đó chư vị sẽ không sợ hãi, nhưng sẽ khiến cho người khác sợ chết khiếp, sẽ xuất hiện những sự việc như vậy. Đệ tử chân tu của Đại Pháp nhiều người tu như thế mà không xuất hiện vấn đề gì, chỉ cần chư vị tu thì tôi sẽ bảo hộ chư vị, đương nhiên nếu chư vị không tu thì tôi cũng không quản chư vị, tôi là vì người tu luyện mà làm những việc này.
Do vậy chư vị đừng đi kéo người khác đến trị bệnh. Việc của người thường hiện giờ tôi không quản, chư vị cũng đừng làm việc phá hoại Pháp. Con người mà không tu luyện thì họ phải gánh chịu hết thảy những gì họ từng làm, vô luận họ gặp phải sự việc gì thì cũng đều có quan hệ nhân duyên. Câu hỏi này đã giải đáp xong rồi."
ST

Không có nhận xét nào: